NGÀY THỨ 4

THỜI KỲ SƠ KHỞI CỦA ĐỜI TU CHO ĐẾN CUỘC KHỞI HÀNH ĐI ANDUJAR

Một cái nhìn sâu sắc và an nhiên về cuộc sống giúp chúng ta sống các biến cố và trải nghiệm đến từ trái tim... và nhận ra dấu chỉ sự hiện diện của Chúa ở đó. Chúa đã bước đi trước Raphaela và Dolores. Hai chị em nghiệm được sự hiện diện của Ngài trong những trải nghiệm cuộc sống và chính Ngài đã soi sáng đôi mắt tâm hồn họ để thấy và hiểu một cách sâu xa mọi biến cố …

Có những biến cố đã để lại dấu ấn trong cuộc đời của hai chị em một cách sâu sắc, trong đó có cái chết của người mẹ và anh trai Enrique. Một cách nào đó, những biến cố này đã giúp chuẩn bị và hướng dẫn hai chị em học cách từ bỏ, không nắm giữ hoặc bám víu vào bất cứ điều gì ngoài Chúa Kitô. Họ đã học cách sống với đôi tay và trái tim rộng mở trước mặt Chúa và mọi người, bước theo Chúa Kitô trong Giáo hội, đắm mình trong cầu nguyện và phục vụ những người nghèo khổ nhất.

Vào ngày 13 tháng 2 năm 1874, hai chị em dứt khoát rời bỏ thị trấn của mình đến Đan viện Thánh Clara Khó Khăn ở Santa Cruz để phân định ơn gọi. Giáo phận Cordoba đưa ra cho họ hai lựa chọn khác nhau: một là ở trường nội trú do các Sơ Dòng Salêdiêng điều hành, và mời họ “trở nên người rốt hết”. Hai là sống tham gia vào sứ vụ mới của Hội Dòng Maria Reparatrix... Tại thời điểm quyết định này, một lần nữa họ lại thưa “xin vâng”; sự dâng hiến toàn bộ cuộc sống và của cải của họ vẫn không đổi khi họ bước sâu hơn vào hành trình ơn gọi của mình.

Vào ngày 1 tháng 3 năm 1875, hai chị em bắt đầu cuộc sống tu trì tại chính ngôi nhà của mình, nơi một tu viện mới sẽ được xây dựng . Tại đó, trong vòng 19 tháng, cùng với những chị em trẻ khác - một số xuất thân từ các gia đình giàu có và những người khác từng là người hầu - họ đã học được ý nghĩa của việc sống các lời khấn và về đời sống cộng đoàn, tất cả đều theo linh đạo của Thánh Inhaxio. Đó là một Dòng Tu kiểu mới, không theo nếp sống của một đan viện truyền thống nhưng mang mục đích phục vụ tông đồ phục vụ Giáo hội hoàn vũ.

Khó khăn nảy sinh và các chị em Reparitrix rời đi. Nhóm chị em trẻ này tiếp tục tìm cách đáp lại thánh ý Chúa dành cho họ. Raphaela được chọn để lãnh đạo nhóm, trong khi Dolores cũng đóng một vai trò quan trọng.

Khi giáo phận muốn điều chỉnh những đặc tính quan trọng của dòng tu còn non trẻ này, các nữ tu trẻ tôn trọng đấng bản quyền nhưng vẫn kiên quyết giữ lại nền tảng linh đạo căn bản. Mọi người trong nhóm đều thống nhất cách hiểu rằng: Luật lệ của họ là của Thánh Inhaxio và họ không muốn từ bỏ điều đó, bởi vì họ cảm thấy rằng đó là điều Thiên Chúa đang kêu mời họ.

Khi Đức Giám Mục vẫn kiên quyết thì họ đồng ý tìm kiếm một nơi mà họ có thể sống điều mà Chúa mời gọi. Không sợ hãi, dũng cảm, và cùng với sự phân định liên lỉ để đáp lại lời mời của Chúa, 14 phụ nữ trẻ đã bí mật lên đường ban đêm đến Andújar và trú ẩn trong Bệnh viện của các Sơ Nữ Tử Bác Ái. Dolores và một chị khác ở lại để đối mặt với những câu hỏi và sự bực tức của Giám mục khi Ngài phát hiện ra rằng họ đã rời khỏi nhà San Roque. Lòng tin tưởng vào Thiên Chúa đã giúp các chị em có thêm sức mạnh để vững bước trong những ngày đầu bấp bênh và đầy thử thách đó.

 

“Chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì lòng nhân hậu của Ngài và chúng ta hãy phó thác chính mình cho Ngài, Đấng an bài mọi sự. Hạnh phúc biết bao khi phục vụ! Có đúng không? […] Tôi thấy mình được can đảm và mạnh mẽ vô cùng, vì tôi đã đặt niềm tin tưởng vào Chúa, rằng Người sẽ luôn giúp đỡ chúng ta vì chúng ta không muốn gì khác hơn là danh Chúa được cả sáng […] Ngàn lời tạ ơn Chúa Giêsu nhân lành, Người đã ưu ái chúng ta rất nhiều và Người không bao giờ muốn chúng ta đau khổ mà không đồng thời cho chúng ta sự an ủi lớn hơn nhiều. Chúc tụng danh Chúa trong tất cả mọi sự […] Tất cả chúng ta đều rất hạnh phúc và chúng ta cảm thấy rằng mình thật diễm phúc. Chúng ta không còn ở trong bệnh viện nữa; chúng ta sống trong một ngôi nhà khá khang trang và đầy niềm vui, và chúng ta có thể sống theo hầu hết các luật lệ của mình. Và trên tất cả là một tinh thần hiệp nhất đáng khâm phục […] chúng ta dâng hiến trọn đời mình cho Chúa để Ngài có thể làm những gì Ngài muốn mà không gặp một ngăn trở nào. […] Can đảm lên, các con ơi, chúng ta hãy phục vụ Chúa cách trọn vẹn […] chúng ta hãy đặt trọn niềm tin tưởng nơi sự tốt lành của Chúa; Xin Ngài hãy làm cho chúng ta như thế nào tùy ý Ngài và theo cách nào Ngài muốn, không gặp trở ngại nào... Chúng ta hãy tin tưởng vào Chúa Giêsu nhân lành của chúng ta và đừng sợ hãi.’ (trích từ những lá thư đầu tiên của Raphaela Maria)

Đức Giêsu quay lại, thấy các ông đi theo mình, thì hỏi: "Các anh tìm gì thế?" Họ đáp: "Thưa Rápbi (nghĩa là thưa Thầy), Thầy ở đâu?" Người bảo họ: "Đến mà xem". Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy. Lúc đó vào khoảng bốn giờ chiều. (Ga 1 38,39)

Thiên Chúa cho chúng ta một con đường và đồng hành với chúng ta trên con đường ấy. Ngài mời gọi chúng ta khiêm tốn bước đi cùng Ngài và vun đắp mối dây yêu thương quan trọng nhất đó. Bạn đã sống và vun đắp ơn gọi của mình như thế nào để được Thiên Chúa là người thợ gốm nhào nặn và yêu thương, và từ đó trở thành khí cụ tình yêu của Thiên Chúa cho anh chị em của mình, cho tất cả những ai đang cần nhận biết và cảm nhận tình yêu của Ngài?

LỜI NGUYỆN VỚI THÁNH RAPHAELA MARIA

Lạy Thánh Rafaela Maria, Mẹ đã sống những thăng trầm của cuộc sống với một cái nhìn sâu sắc. Xin dạy chúng con biết nhìn tất cả mọi biến cố trong cuộc đời chúng con từ bên trong, từ góc nhìn của Chúa.

Mẹ đã biết cách lắng nghe bước chân Chúa trong mỗi biến cố. Xin dạy chúng con biết nhạy bén và biết ơn vì Chúa đã đi ngang qua cuộc sống của chúng con.

Mẹ đã để cho mình được tuôn đổ đầy tràn tình yêu của Thiên Chúa. Chỉ từ đó Mẹ mới biết phải sống như thế nào. Xin soi sáng cho chúng con cũng biết ngỡ ngàng trước Tình Yêu của Thiên Chúa trong tận thăm sâu của tâm hồn chúng con.

 Chúa Giêsu là kho tàng của Mẹ, Tình Yêu của Mẹ, và hằng ngày Mẹ vẫn luôn sống trong tinh thần phục vụ Người. Xin mẹ đồng hành cùng chúng con trong mỗi ngày sống hầu giúp chúng con trung thành và nhạy bén trước lời mời của Chúa trong cuộc sống hàng ngày. Amen.